Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

dục thần

(Cái này là ta đang post lên để nhờ bạn ta chỉnh sửa dùm, nên đây không phải là bản dịch và edit chính thức)
Tựa: Dục Thần(育神)
Tác Giả: Úc Tạp Đức(
郁卡德)
Thể loại: đam mỹ, xuyên không, NP(ko chia hẳn là nhất thụ đa công hay nhất công đa thụ, chắc hỗ công đi), HE (với ta là BE,ai bảo ta yêu anh Hiên Viên Thẳng(Trực) làm chi, hu hu. Anh ơi, làm vua mà phải từ bỏ người mình yêu trong cả 2 (với e thụ thì hình như là 3)kiếp thì có đáng không anh).
Tình trạng: hoàn.
Văn án: Triệu tiểu ninh_tác gia đam mỹ trong một ngày đang ngồi viết cảnh H thì phun máu mũi mà chết (!). Sau đấy được hai Câu hồn sứ giả cho biết kiếp trước của hắn vì viết ra cuốn tiểu thuyết [Hiên Viên hoàng triều] nổi tiếng mà khiến cho thế giới trong truyện trở thành một thời không khác. Trong truyện do chỉ toàn viết về nam nhân ko có nữ nhân nên khi kiếp trước của hắn chết đi mà chưa viết hoàn truyện, Hiên Viên hoàng triều tiếp tục nhân sinh mà không có nữ giới, khiến cho dân số vì chiến tranh mà ngày càng ít đi. Chính vì thế mà hắn bị câu hồn rồi quẳng vào Hiên Viên hoàng triều để tìm một người nam nhân là Dục Thần_ người có thể sinh hài tử thì mới có thể trở lại thế giới của mình.

Chính là hắn không biết, mọi sự không diễn ra như hắn mong đợi

Chương 1

“Thiếu niên đá loạn hai chân, gắt gao ngăn chặn, hắn thì như dã thú, cưỡng chế, bài khai mông cánh hoa, bóng loáng, trắng mịn của thiếu niên”
Tay lấy khăn lông ướt lau mồ hôi trên trán, rồi cầm ly nước trên bàn bên cạnh chiếc máy vi tính, uống một ngụm. Quạt điên một bên kêu “cạch cạch” thổi mạnh, nhưng vẫn làm ta cảm thấy nóng muốn chết. Trời tháng sáu này, quạt điện thổi ra toàn là gió nóng, mà trong cái gian phòng này có duy nhất một cái cửa sổ, cơ mà 3 ngày trước đã chính thức “thăng thiên”, hỏng hoàn toàn.
Ta chảy mồ hôi như mưa, cố gắng tiếp tục gõ bàn phím.
“Thiếu niên phát ra một tiếng hét thảm, bởi vì quá đau đớn mà không ngừng co rút, bản năng muốn lùi lại phía sau. Hắn lại không chút nào thương tiếc, bắt được thắt lưng thiếu niên, càng thêm dùng sức.”
Có cái gì đó đang chảy ra khỏi mũi. “Tách” rơi xuống trên cái đùi lõa lồ của ta. Bỏi vì thời tiết quá nóng, điều hòa lại hư, hiện tại trời đã gần rạng sang, người nhà đều đã ngủ say, cho nên ta chỉ mặc có mỗi cái quần lót, không sợ có người nhìn thấy.
Cúi đầu nhìn, là một giọt máu.
Ta ngẩn người, chảy máu mũi???
Lại nhìn thoáng qua màn hình, chính là đang viết đến phần cao trào, nhưng cũng không đến mức làm cho ta chảy máu mũi đi.
“Tách” một tiếng, lại một giọt rơi xuống trên đùi, ta cúi đầu, máu trong lỗ mũi liền chảy ra như nước. Trong đầu ta trống rỗng, đột nhiên nhớ không nổi hồi đó lúc chảy máu mũi thì dùng đến cái gì mới ngưng.
Cứ như vậy một lát sau, máu liền điên cuồng tranh nhau theo xoang mũi trào ra, ta bắt đầu choáng váng, tứ chi vô lực, bởi vì mất quá nhiều máu mà mà đầu bắt đầu chậm rãi gục về phía trước máy tính, máu tươi lại phun lên trên màn hình máy tính, mênh mông một mảng.
Đến đây, mọi người cũng có thể đoán được là ta đang làm gì. Ta là một tác gia đam mỹ, xuất bản được mấy quyển sách, ngẫu nhiên viết chút đam mỹ tiểu thuyết đưa lên mạng, đi làm ô nhiễm tai mắt người khác. Ta có cả trang cá nhân, chuyên môn dạy người ta những kỹ xảo cũng như cung cấp vài bộ phim tình dục nho nhỏ, hay đam mỹ tiểu thuyết. Tuy rằng không có bao nhiêu lợi hại, nhưng tính ra cũng đã viết không biết bao nhiêu là cảnh H, mặc kệ là XXOO hay là OOXX, đã sớm làm được đến mặt không đổi sắc, khí không suyển, tâm không khiếu, tuyệt không vì phần H của chính mình viết mà kích động đến đổ máu không ngừng.
Chỉ chốc lát sau, ta liền cảm giác được chính mình đang nhẹ nhàng bay lên.
Có lẽ bởi vì viết nhiều đam mỹ tiểu thuyết, chuyện quỷ quỷ quái quái xem có vẻ bình thản, cho nên nhìn thấy chính mình nằm úp sấp trên bàn máy tính kia, không nhúc nhích, ta lại không có kinh ngạc cho lắm.
Ta biết là ta đã chết, như vậy vô cùng đơn giản liền chết, ngay tại một buổi tối tháng 6, bởi vì viết cảnh H mà chảy máu mũi không dừng, hiện tại còn sống chẳng qua là hồn của ta.
Ta nhìn trái nhìn phải, không biết cái đầu trâu mặt ngựa kia khi nào tới bắt ta.
Nhưng nhìn thoáng qua thi thể của mình, ta đột nhiên cảm thấy thực sinh khí.
Con người dù thế nào cũng sẽ chết, ta chỉ bất quá là so với những người không hay ho khác là không phải dùng một chút ép buộc, tuổi còn trẻ đã chêt, nhưng là vì cái gì….Vì cái gì ta lại chết không rõ nguyên nhân như vậy???
Ta tức giận. Sáng mai người nhà vừa vào của sẽ nhìn đến màn hình máy tính đầy máu, chính là lúc viết đến phần H cao trào cùng với nửa thân trần trụi của ta. Bọn họ sẽ nghĩ người chết ta là như thế nào?
Ngay lúc ta sinh khí không biết như thế nào cho đúng lúc, đột nhiên trong phòng phát ra một đạo kim quang, thiếu chút nữa lộng mù mắt ta.
Kim quang hiện lên, xuất hiện hai mỹ nam tử mặc áo choàng đen nhìn giống nhau như đúc. Một người trong đó trên tay cầm một quyển sổ sách gì đó, nhìn kỹ gương mặt ta, kiểm tra một hồi thấy không có lầm lẫn, liền hỏi một câu: “Triệu Tiểu Ninh?”
Ta gật đầu, có điểm tò mò nhìn bọn họ, chẳng lẽ là thời đại thay đổi, đầu trâu mặt ngựa câu đi hồn phách con người cũng biến thành soái nam, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, hai mỹ nam tử này dưới ngòi bút của ta sẽ thành mỹ công mỹ thụ, nếu là 3P cũng không tồi, hắc hắc, cái người thứ ba kia đương nhiên chính là ta…
Khi đã xác định thân phận của ta, cái người không nói chuyện kia liền cầm trụ tay ta. Không được đâu, cho dù là 3P, ta cũng tuyệt đối muốn làm công….
“Nhanh lên, thời gian không còn kịp rồi.” Cái người cầm sổ sách kia vội vàng nói.
“Không kịp là lúc……”
Không đợi ta hỏi xong, mỹ nam tử bắt lấy tay ta, lôi kéo ta chạy xuyên qua tường, tiến đến một cái đường hầm, sau đó phát chừng mãnh bôn (?) đứng lên.
Cái người cầm sổ sách kia cũng chạy theo, vừa chạy vừa theo ta giải thích: “Ngươi mượn một cái xác vừa mới tắt thở giống cái xác kia, nếu đi quá muộn liền sẽ không cản nổi….”
“Đằng đằng, có ý tứ gì? Mượn xác? Chẳng lẽ ta không phải thọ chung chính tẩm(?)….” Mới chạy được một trăm thước, ta đã muốn tắt thở, xét đến cùng cũng chỉ vì ta bình thường rất lười, thiếu vận động đến cực độ.
“Ngươi phải tìm được dục thần của Hiên Viên hoàng triều….” Cái người cầm sổ sách cũng vừa chạy vừa thở hồng hộc, xem ra đôi ta tám lạng nửa cân, nhưng thật ra cái người cầm lấy ta chạy mà khuôn mặt không đổi sắc, ngay cả tiếng hít thở đều không có.
“Cái gì Hiên Viên hoàng triều….” Ta vừa bị kéo chạy vừa thở phì phò hỏi. Bất quá cái tên Hiên Viên hoàng triều này nghe có vẻ quen tai.
“Ngươi còn nhớ rõ trước đó không lâu vừa mới xuất bản tiểu thuyết truyền kỳ nổi tiếng Hiên Viên hoàng triều chấn động văn đàn sao?”
“A, có có có, chính là cái Hiên Viên hoàng triều đó”. Ta bừng tỉnh đại ngộ, “Triệu Đông Quý viết phải không?

Nhắc tới vị Triệu Đông Quý này, hắn thật đúng là tên không hay ho, đã chết lâu như vậy mới nổi danh (*). Nghe nói bộ gần nhất phi thường hỏa bạo (?) Hiên Viên hoàng triều là Triệu Đông Quý viết trước khi chết 20 năm. Chỉ tiếc khi đó Chủ nghĩa xã hội khoa học của chúng ta không lưu hành cái gì là truyền kỳ, cái gì là tiểu thuyết huyễn huyễn linh tinh, cho nên không có cơ hội xuất bản. Hơn 20 năm sau, người nhà của hắn chuyển nhà, trong lúc dọn đồ vô ý phát hiện bản thảo của hắn, báo thử cho nhà xuất bản, không ngờ cư nhiên lại rất được hoan nghênh, nhất bản rồi tái bản, quả thực chính là cung không đủ cầu.
Hiên Viên hoàng triều này giảng tố là một người tên Hiên Viên Trực nắm giữ một cái quốc gia nhỏ, là một quân vương vĩ đại dẫn dắt thần dân, chu toàn việc các cường quốc khác đang như hổ rình mồi, cuối cùng trở thành đế quốc cường đại, huy hoàng nhất sử thi. Hiên Viên Trực này được xây dựng là một người trí tuệ phi phàm, có đảm có thức(?), mang hình tượng của một quốc vương lãnh khốc vô tình, làm vô số người vì thư trung đấu trí so dũng khí quyết đấu, kinh tâm động phách chiến tranh, quỷ bí huyền nghi âm mưu mà tim đập phập phồng, thâm nịch trong đó không thể tự bát, thật là nhất bộ hiếm có tiểu thuyết.
Tiếc nuối duy nhất, bộ tiểu thuyết chưa được hoàn thành. Không biết là do Triệu Đông Quý đối với nữ nhân kỳ thị, hay là ý thức chủ quan quá mạnh mẽ, căn bản là đã quên viết nữ nhân. chỉnh bộ  Hiên Viên Hoàng Triều  không hề xuất hiện nữ nhân. Nói cách khác, Hiên Viên Hoàng Triều  là một thế giới thuần nam tính, không có thế giới nữ nhân đáng sợ, đại biểu cho việc không có khả năng sinh sản, đại biểu cho một thế giới dù hoàn mỹ thế nào cũng sẽ dần dần tiêu vong. Mà ở trong lòng độc giả, lại không muốn xuất hiện tình huống như vậy, bọn họ hy vọng thế giới ảo tưởng đó thể vĩnh viễn tồn tại. Triệu Đông Quý có khả năng sáng tác hậu kỳ cũng ý thức được vấn đề này, vì thế ở hậu kỳ tác phẩm, viết nên dục thần có thể xây dựng hậu thế. Nhưng không may, Triệu Đông Quý chết trẻ, bộ này bị tạm dừng vĩnh viễn, lưu lại trong lòng độc giả một loại tiếc nuối vĩnh cửu. Tuy rằng sau này rất nhiều người trên mạng thử tiếp tục viết Hiên Viên Hoàng Triều , nhưng so với tác phẩm đắt tiền của Triệu Đông Quý ý cảnh vẫn còn kém xa, cuối cùng không được độc giả tiếp tục yêu thích.
“Ngươi viết Hiên Viên Hoàng Triều, tất nhiên cuối cùng phải giải quyết nó để không mang lại phiền toái cho chúng ta.
“Có ý tứ gì? Cái thứ kia có quan hệ gì với ta?”
“Bởi vì ngươi chính là Triệu Đông Quý.”
“Cái gì ta là Triệu Đông Quý? Ngươi rốt cuộc là ý gì a?” Ta lắp bắp kinh hãi, nhịn không được kêu lên.
“Triệu Đông Quý chính là kiếp trước của ngươi.”. Cái người cầm sổ sách tiếp tục nói: “ Ngươi kiếp trước viết Hiên Viên Hoàng Triều, bởi vì viết quá mức sinh động cùng chân thật, hơn nữa vô số độc giả chấp niệm, Hiên Viên hoàng triều trong thế giới ảo tưởng tồn tại một cách chân thật. Chúng ta chính là huyễn giới Câu Hồn sứ giả. Bởi vì ngươi viết tiểu thuyết đó không có nữ nhân, không thể sinh sản hậu thế, tuy rằng dân cư Hiên Viên hoàng triều đông, sống cũng rất lâu, nhưng vẫn là có chiến tranh, vẫn là có tranh đấu, chỉ cần có chiến tranh, hoặc tranh đấu, sẽ có người tử vong, bởi vì chỉ có dân bị tử vong, không có dân được sinh ra, dân cư Hiên Viên hoàng triều gần 20 năm giảm mạnh, mà người thư trung viết dục thần cũng vẫn không có xuất hiện. Tâm niệm dân chúng Hiên Viên hoàng triều đánh động, ngày đêm làm cho huyễn giới Diêm Quân chúng ta không thể an bình, vì thế liền phái chúng ta đến đem ngươi trực tiếp vào Hiên Viên hoàng triều, ngươi phải tìm ra cái dục thần kia.”
Ta trợn mắt há hốc mồm. Kiếp trước cả ta chính là Triệu Đông Quý? Như vậy tiểu thuyết vĩ đại kia là ta viết? Trong lòng không khỏi lâng lâng, Triệu Đông Quý là danh nhân a, nghĩ đến ta cố gắng như vậy, đến bây giờ vẫn là vô danh, tuy rằng viết mấy quyển sách, nhưng cũng có vài người không coi trọng. Nếu ta là Triệu Đông Quý, vậy không phải tiền nhuận bút Hiên Viên Hoàng Triều là của ta? Nghĩ đến bộ 8 quyển sách nhưng cũng được tái bản thật nhiều, kia nhưng là nhất tuyệt bút tiền đâu, ta trước mắt bắt đầu toát ra tiền mặt trạng sao......
Di, không đúng, ta hiện tại đã chết, cho dù tiền là của ta nhưng cũng đến được tới ta….Huống chi ta phải chứng minh ta là Triệu Đông Quý bằng cách nào đây? Loại chuyện quỷ quỷ thần thần này, ta mà nói ra, người ta không đem ta hướng trực tiếp bệnh viện tâm thần, cũng sẽ cho ta ham tiền đến phát điên, ta một chút ký ức kiếp trước cũng không có.
“Nói cách khác, ta căn bản là hưởng thọ chưa hết, các ngươi lại đi câu hồn ta.”
Ta đột nhiên nghĩ đến chính mình sở dĩ bị chết dọa người như vậy, hoàn toàn là vì nguyên nhân từ hai người kia, cơn tức lại nổi lên.
“Ngươi cho ngươi viết thư phụ trách a.”
“Phụ trách cài gì, ta còn không nhớ rõ, các ngươi nói ta thì ta vâng a, tùy tiện câu hồn của ta, các ngươi có đạo đức nghề nghiệp không, hiểu pháp hay không a.” Ta càng thêm tức giận, “Câu hồn liền câu hồn, vì cái gì sớm không làm, trễ không làm, lại cố tình làm ngay khi ta đang viết?”. Kỳ thật ta sống lại khí là này, ta đã không muốn dám tưởng tượng chuyện ở phía sau. Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, ta còn có thể làm người được sao? Mặc cho ai nhìn đến cảnh tượng kia, cũng sẽ nghĩ rằng ta ảo tưởng quá độ, nhìn viết còn chưa đủ, còn ở trong nhà cởi hết đồ rồi tự sờ, kết quả chịu không nổi kích thích phun máu mà chết.
“Ngươi không bệnh không đau, lại cả ngày đứng ở trong nhà không ra khỏi cửa, muốn tìm một cơ hội cho ngươi chết cũng không có biện pháp a. May mắn hôm nay bởi vì trời nóng, người lại chảy vài giọt máu mũi, ta linh động, liền rõ ràng cho ngươi phun máu mũi mà chết.”, Cái tên cầm sổ sách kia vui vẻ rạo rực nói, biểu tình còn pha đắc ý.
Ta tức giận đến cả người phát run, ta nhất thế anh danh a......
“Vốn đêm qua định chuẩn bị câu hồn của ngươi, nhưng bởi vì ta đột xuất có việc, trì hoãn một chút, bỏ lỡ canh giờ, cho ngươi sống lâu một ngày.”

1 nhận xét:

  1. Mình đọc qua chap của bạn thấy đam mỹ này khá hay vì ngay đoạn đầu có cái bạn dê dê tác gia vít đam mỹ lại chảy máu mũi hết sức.

    Còn đoạn sau, mình ko đọc nổi bạn ạ vì cách thiết kế của bạn vừa qá tối, vừa qá sáng, xem rất đâu mắt.

    Mình khuyên bạn nên chỉnh sửa thiết kế 1 chút sẽ dễ coi hơn và kéo đc đông fan đến đọc

    Có 1 số tràn web mình cũng hay dùng để ngâm cứu blogspot, xin giới thiệt cho bạn: thuthuatblog, mothuthuat

    Chúc bạn thành công và sớm ra chap mới

    Trả lờiXóa